Đăng Nhập
Latest topics
» Phần mềm Matlab 5.0by la_phung_tien Fri Jan 04, 2013 12:31 am
» miss Học viện
by hoanghacuonchay Thu Aug 18, 2011 2:54 am
» Xe đẩy, Tư vấn chọn mua xe đẩy hàng, bánh xe đẩy
by vietbabylon Wed Aug 17, 2011 1:19 am
» Cửa cuốn austdoor - cửa cuốn - giá cửa cuốn
by vietbabylon Mon Aug 15, 2011 9:06 pm
» XE ĐẨY, xe day, xe day hang chính hãng
by vietbabylon Wed Aug 10, 2011 10:49 am
» XE ĐẨY, xe day, xe day hang chính hãng
by vietbabylon Mon Aug 08, 2011 11:20 pm
» Bình nóng lạnh ARISTON, binh nuoc nong ARISTON
by vietbabylon Sat Aug 06, 2011 12:20 am
» Sản phẩm Bình nước nóng bình nóng lạnh chính hãng
by vietbabylon Tue Aug 02, 2011 5:26 pm
» Babylon cung cấp xe đẩy hàng, máy điều hòa
by vietbabylon Wed Jul 20, 2011 3:18 pm
» Xe đẩy hàng - xe day hang - babylon
by vietbabylon Wed Jun 15, 2011 4:45 pm
Tìm kiếm
Thống Kê
Hiện có 5 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 5 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 101 người, vào ngày Tue Oct 15, 2024 12:32 pm
Keywords
Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19._NGÀY THỨ 8
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19._NGÀY THỨ 8
Ngày thứ tám
Minh ơi! Mẹ không biết phải làm gì cho con lúc này đây! Con nói rằng mẹ hãy chia sẻ mọi này cho mọi người. Nhưng mẹ run quá, con mẹ sáng nay làm sao đấy.
Stairway To Heaven
5h30 sáng, mẹ định đánh thức con dậy. Chẳng phải tối qua, con dặn mẹ và Thành sẽ đánh thức con dậy, đưa con lên tầng thượng để cảm thấy, để hứng lấy những vầng dương đầu tiên của Mặt trời. Mẹ lay nhưng con không dậy. Rồi bất ngờ, mẹ thấy được đôi bàn tay con nắm lấy tay mẹ. Một cái xiết đã yếu hơn nhiều ngày xưa rồi đấy. Con vẫn nhoẻn miệng cười, và ''Chào buổi sáng''. Chắc tối qua con lại có giấc mơ đẹp phải không.
Minh à, con đang hạnh phúc thật sự, cả mẹ nữa, khi nhận được những lời chia sẻ chân tình nhất từ mọi nơi, không chỉ trên nước Việt Nam mình, mà là cả nhịp đập của cả những người Việt Nam xa xứ. ''Con của mẹ thành tấm gương rồi đấy'' - mẹ nói câu đấy với con, và con gạt phắt đi: ''Con chỉ muốn mọi người hiểu và trân trọng hơn những phút giây cuộc sống. Nỗi đau này không phải chi có mình con, bao nhiêu người khác cũng phải gánh chịu, nhưng con đã hạnh phúc hơn vì còn rất nhiều những người bạn chia sẻ''.
Mẹ nhìn con! Con trưởng thành nhiều quá, Minh à!
Đột ngột, mẹ thấy con trai mẹ sụp xuống. Hơi thở đứt đoạn. Mạch con đã không nghe thấy được nữa rồi. Mẹ không tin là giây phút ấy đã đến.
Giờ, con nằm đó bên máy thở, vẫn mê đi. Hiện hữu trên khuôn mặt con phải chăng là sự chịu đựng nỗi đau kia đến nghẹt thở. Mẹ không trách con đã giấu mẹ, mẹ biết là con có cách lựa chọn của riêng mình. Minh ơi, phải tỉnh lại nhanh con nhé. Bây giờ mới chỉ là ngày thứ 8 đếm ngược mà, con trai. Con có những lời chia sẻ vẫn gửi đến mỗi phút.
Mà Minh ơi, con biết không, Ngọc đã về nước, đã đang cầm tay con đấy. Cô em gái kết nghĩa của con muốn ở bên con những giây phút cuối này. Mẹ biết con quý Ngọc như một cô em gái ruột, hai đứa đã chia sẻ cho nhau nhiều phải không! Thế mà nỗi đau này con chưa kịp tâm sự một lời nào với em con đâu nhé. Hãy tỉnh lại, để nói với em con một câu, con nhé!
Gửi tới tất cả mọi người bạn của Minh!
Đầu tiên là sự thông báo về tình hình của Minh. Có lẽ Chúa sẽ không bao giờ nói rằng ngày hôm nay con phải ra đi, hay ngày mai, hay còn lâu nữa. Nhưng dường như Chúa có thể phải ''nhẫn tâm'' chỉ cho mọi người về ngày đấy của Minh.
Không một tín hiệu hồi âm từ Minh. Cậu vẫn nằm, yên lặng và nhẹ nhàng trên chiếc giường của mình. Trên khuôn mặt Minh, mình thấy không còn vẻ mệt mỏi của sự chịu đựng nữa. Có thể lại một giấc mơ đẹp nữa chăng, hay là giấc mơ cuối cùng. Thực sự, mình cũng bối rối, vì cả hy vọng mà mọi người đang hướng tới, nhưng cả sự thật đang hiện ra trước mắt mình. Nhịp tim của Minh đã xuống thấp quá. Mong manh. Nhưng không, ý chí của gần 3 ngày, được kết bạn mới với hàng trăm người bạn. Dù cho có giới hạn 300, nhưng mình nghĩ, có hàng trăm, hàng nghìn người muốn làm bạn với cậu, Minh à. Hãnh diện vì là một người bạn của cậu, được ở bên cậu lúc này.
Và ngày hôm nay, hôm qua, Minh và mẹ đều nhận được những lời yêu cầu có thể đến thăm Minh và mẹ những giờ phút cuối này. Nhưng có thể phải nói lời xin lỗi với tất cả. Hôm qua, mình nhận được một câu hỏi: ''Rằng tất cả liệu có phải một trò đùa.'' Không ai có thể bó buộc suy nghĩ của mọi người. Tất cả đều có quyền nói cái mình suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn muốn nói tới người bạn đó, hay tất cả, các bạn hãy tin là ngày hôm nay những câu chuyện cổ tích không phải không có quyền xuất hiện.
Minh đang ở tại mái nhà yêu dấu của mình, nơi nuôi cậu 19 năm qua. Một ý nguyện mà Minh muốn, đó đơn giản là, chỉ cần ra đi bên cạnh những người thân yêu nhất. Không phải Minh từ chối những lời đề nghị. Nhưng cậu đã nói: ''Mình cũng chỉ là hạt cát bé nhỏ. Những suy nghĩ của mình có thể chỉ là một phần nhỏ. Mình may mắn vì đã có sự kết nối với cộng đồng, hơn những con người khác đang âm thầm chịu đựng. Thông qua blog, mình không chỉ muốn là nơi nhận được sự chia sẻ. Cậu có một điều muốn nhắn nhủ tới hàng ngàn các blogger hay những con người đọc được những dòng này. Rằng hãy sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn. Hãy sống với hết tình yêu thương, hãy trao cho tình yêu cho những người bạn muốn. Đừng che giấu tình cảm thực sự, và nói lời yêu thương tới những người gần gũi với mình nhất, là ba là mẹ, anh chị em trong nhà. Bởi có thể một ngày, ai đó trong số những người thân của bạn đột ngột ra đi, mà bạn chưa một lần bạn nói rằng bạn yêu quý người đó chừng nào''.
Có thể Minh sẽ không đi hết 8 ngày còn lại, hoặc kì diệu sẽ xảy ra. Minh sẽ luôn hiểu rằng mình đã là một người hạnh phúc tuyệt vời rồi. Hãy để Minh ra đi theo cách cậu ấy chọn, nhẹ nhàng, bình thản, không ồn ào, như một linh hồn bé nhỏ rời xa cuộc sống!
Ngố ơi! Hôm nay Ngố đã về với anh!
Ước gì anh biết hôm nay sẽ được gặp Ngố. Chắc anh sẽ không ngủ cả ngày thế này đâu, dù cho trái tim kia chậm nhịp, nhưng nó sẽ lại được hối thúc khi gặp con tim Ngố.
Giờ anh bắt Ngố sang nhà Thành, vì anh không muốn Ngố đọc trộm trước những dòng này, vì anh viết dành cho Ngố! Tối nay sao anh vui quá, cái cảm giác tự vụt đến, đẩy anh ra khỏi cơn mê dài.
Ngố có cái nhớ lần đầu anh gặp Ngố không? Chắc là có rồi. Hôm đấy, anh đang tịnh tâm trong thư viện thì bị đánh thức bởi tiếng Ngố: '' Anh gì ơi, anh không đọc cuốn đó bây giờ thì cho em mượn trước được không?''. Lúc đó, anh thấy kì lắm, mà lại buột miệng ra một câu: ''Không''. Ngố vùng vằng quay đi, để anh ngồi lại, ngẩn ngơ.
Lần thứ hai gặp mặt, vẫn cái bộ dạng ấy, Ngố đang nghiền ngẫm cuốn: ''Bàn tay nặn bột''. Ái chà chà, một cô nhóc đam mê khoa học ư, lạ nhỉ? - Anh đã nghĩ thế. Rồi khéo anh sẽ quên bẵng đi nếu không phải một ngày, anh biết rằng 'Ngố ngưỡng mộ anh'! Oai quá cơ! Anh học cũng chả phải siêu phàm, ngó trên ngó dưới chả thấy hơn mà cũng chẳng kém mấy ai. Anh đã không tin lời nhóc bạn khi nó tiết lộ cho anh bí mật ấy. Rồi chả nhớ rõ thế nào, anh và Ngố liên lạc với nhau, qua chat, mail. Lúc đầu chỉ là những bài tranh luận về các vấn đề khoa học, những người nổi tiếng. Rồi lan sang những sở thích khác. Dần dần anh thấy hợp Ngố. Hơn cả, vì anh tìm thấy một người có tiếng nói chung với mình.
Mùa đông đến. Mùa mà cả anh và Ngố đều rất thích. Những cơn mưa nhỏ, lạnh, nhưng vẫn vui. Và bất ngờ nhất, anh được tặng một cái khăn len. Chính tay Ngố đan. Bất ngờ lắm đó Ngố. Anh tưởng chỉ có một cô Ngố vùi đầu vào học, học và lại học, nhưng giờ, anh biết rằng Ngố còn có tài năng đan khăn. Hãnh diện, anh quàng nó suốt mùa đông, rồi cả khi đã có chút nắng, anh vẫn mang theo nó như một của báu. Thì đúng thế còn gì! Ngoài má và ông bạn thân, giờ anh biết thêm một người quan tâm đến mình. Rồi cái phải đến cũng đến! Anh nhận từ Ngố lời đề nghị kết nghĩa làm anh em vào đúng đêm giáng sinh. Kể từ đấy, anh có thêm một người quan trọng.
Ngố biết không, anh thực sự coi Ngố là phần quan trọng trong cuộc đời, bên cạnh mẹ. Đã có những lúc, Thành còn trách anh, rằng mày quan tâm đến em gái quên cả chiến hữu. Ừ thì đúng thật.
Trái tim của anh lấp đầy sự quan tâm từ Ngố. Điều mà trước đây anh chỉ nhận được từ mẹ. Đi đâu cũng muốn có Ngố đi cùng, nếu không thì mua quà cho Ngố. Ngố có nhớ những lần anh và Ngố đi chơi không? Bao nhiêu nơi thú vị.
Để anh nhớ nhé, đầu tiên là lần đi Bát Tràng. Vừa mệt vừa vui. Ngố nhớ không, vào đến chợ, xem lòng vòng, gì Ngố cũng chê đắt. Và rồi cả hai quyết định thám hiểm sâu vào trong làng gốm. Quả là không phí công! Biết được bao nhiêu cái mới. Biết cái lọ, cái cốc, hay tượng đất, được làm như thế nào. Nhớ nhất là lúc anh và Ngố ngồi thử bên chiếc bàn gốm xoay. Chết cười. Cái cốc mà chả ra hình cốc, người ta đã chỉ đi chỉ lại mà cả hai cứ.. sáng tạo những sản phẩm có một không hai của làng gốm. Cứ xiên bên nọ, xẹo bên kia... Mệt mà vui.
Lần nữa, cái lần đáng giá và... thay đổi nhiều thứ, Ngố à. Sinh nhật Ngố, anh quyết định dẫn Ngố ra Công viên Thống Nhất, bên bờ hồ Bảy Mẫu. Và là lần đầu tiên, anh dũng cảm đề nghị được cầm tay Ngố, bước dọc con đường ngợp bóng cây xanh. Ngố đồng ý. Lần đầu tiên anh hiểu thế nào là cầm tay con gái đó, Ngố à. Tay Ngố mềm, mát, còn Ngố khen tay anh ấm. Hì hì. Lúc ấy anh mong cho thời gian trôi thật chậm, để phút giây ấy kéo dài mãi.
Rồi lần thứ hai, khi đó, Ngố buồn. Gia đình Ngố thật chán, Ngố bảo, Ngố ghét gia đình. Ngố òa khóc. Và anh đã ôm Ngố vào lòng. Cái ôm thật chặt. Cái ôm để bảo bọc Ngố trong vòng tay anh. Mãi mãi. Anh hiểu anh đã ''yêu'' Ngố lúc nào không hay! Nhưng là một tình yêu đặc biệt. Tình yêu của anh trai và em gái. Nghe có vẻ lạ lùng, dĩ nhiên, bởi anh và Ngố đều là người đặc biệt mà.
Nhưng anh đã không kịp nói ra điều cần nói lúc ấy. Ngố phải ra nước ngoài học, không báo trước, đột ngột. Anh đã hụt hẫng biết bao. Vẫn trao đổi, vẫn mail, nhưng anh không còn cảm giác ấm áp khi Ngố ở bên. Ngố đã thành một phần quan trọng trong cuộc đời anh, bên cạnh mẹ.
Anh xin lỗi Ngố vì đã không cho Ngố biết về cái anh đang chịu đựng. Đừng giận anh, Ngố nhé. Anh không muốn Ngố buồn, phải lo lắng, Ngố lại nặng thêm cái bệnh đau đầu cố hữu, chỉ vì Ngố hay lo quá.
Ngố đã đọc hết cuốn: ''Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi chưa?'' Nhiều điều hữu ích phả không. Còn anh học được một điều quan trọng: "Hãy nói lời yêu thương đến người mình yêu ngay khi có thể, như thể bạn phải ra đi vào ngày mai''.
Ngố à! Anh biết là không phép màu nào sẽ giúp anh vượt qua được. Nhưng anh sẽ đi hết 10 ngày. Và anh muốn một điều:
Anh yêu Ngố nhiều lắm. Ngố phải cố gắng sống và học tập, để giàu như Bill Gates, giỏi như Marie Curie, những thần tượng của Ngố. Anh sẽ mãi ở bên Ngố. Không được dễ mít ướt đâu, can đảm lên!
Vài nét về blogger:
"Bạn chỉ thực sự thất bại khi không cố gắng một lần nữa để đứng lên" - Stairway To Heaven, Một ngày được bay lên bầu trời xanh để ngắm nhìn mọi thứ từ trên xuống!
Ngày đầu tiên, Ngày thứ bảy, Ngày thứ chín.
Minh ơi! Mẹ không biết phải làm gì cho con lúc này đây! Con nói rằng mẹ hãy chia sẻ mọi này cho mọi người. Nhưng mẹ run quá, con mẹ sáng nay làm sao đấy.
Stairway To Heaven
5h30 sáng, mẹ định đánh thức con dậy. Chẳng phải tối qua, con dặn mẹ và Thành sẽ đánh thức con dậy, đưa con lên tầng thượng để cảm thấy, để hứng lấy những vầng dương đầu tiên của Mặt trời. Mẹ lay nhưng con không dậy. Rồi bất ngờ, mẹ thấy được đôi bàn tay con nắm lấy tay mẹ. Một cái xiết đã yếu hơn nhiều ngày xưa rồi đấy. Con vẫn nhoẻn miệng cười, và ''Chào buổi sáng''. Chắc tối qua con lại có giấc mơ đẹp phải không.
Minh à, con đang hạnh phúc thật sự, cả mẹ nữa, khi nhận được những lời chia sẻ chân tình nhất từ mọi nơi, không chỉ trên nước Việt Nam mình, mà là cả nhịp đập của cả những người Việt Nam xa xứ. ''Con của mẹ thành tấm gương rồi đấy'' - mẹ nói câu đấy với con, và con gạt phắt đi: ''Con chỉ muốn mọi người hiểu và trân trọng hơn những phút giây cuộc sống. Nỗi đau này không phải chi có mình con, bao nhiêu người khác cũng phải gánh chịu, nhưng con đã hạnh phúc hơn vì còn rất nhiều những người bạn chia sẻ''.
Mẹ nhìn con! Con trưởng thành nhiều quá, Minh à!
Đột ngột, mẹ thấy con trai mẹ sụp xuống. Hơi thở đứt đoạn. Mạch con đã không nghe thấy được nữa rồi. Mẹ không tin là giây phút ấy đã đến.
Giờ, con nằm đó bên máy thở, vẫn mê đi. Hiện hữu trên khuôn mặt con phải chăng là sự chịu đựng nỗi đau kia đến nghẹt thở. Mẹ không trách con đã giấu mẹ, mẹ biết là con có cách lựa chọn của riêng mình. Minh ơi, phải tỉnh lại nhanh con nhé. Bây giờ mới chỉ là ngày thứ 8 đếm ngược mà, con trai. Con có những lời chia sẻ vẫn gửi đến mỗi phút.
Mà Minh ơi, con biết không, Ngọc đã về nước, đã đang cầm tay con đấy. Cô em gái kết nghĩa của con muốn ở bên con những giây phút cuối này. Mẹ biết con quý Ngọc như một cô em gái ruột, hai đứa đã chia sẻ cho nhau nhiều phải không! Thế mà nỗi đau này con chưa kịp tâm sự một lời nào với em con đâu nhé. Hãy tỉnh lại, để nói với em con một câu, con nhé!
*****
Thông điệp tới mọi người Gửi tới tất cả mọi người bạn của Minh!
Đầu tiên là sự thông báo về tình hình của Minh. Có lẽ Chúa sẽ không bao giờ nói rằng ngày hôm nay con phải ra đi, hay ngày mai, hay còn lâu nữa. Nhưng dường như Chúa có thể phải ''nhẫn tâm'' chỉ cho mọi người về ngày đấy của Minh.
Không một tín hiệu hồi âm từ Minh. Cậu vẫn nằm, yên lặng và nhẹ nhàng trên chiếc giường của mình. Trên khuôn mặt Minh, mình thấy không còn vẻ mệt mỏi của sự chịu đựng nữa. Có thể lại một giấc mơ đẹp nữa chăng, hay là giấc mơ cuối cùng. Thực sự, mình cũng bối rối, vì cả hy vọng mà mọi người đang hướng tới, nhưng cả sự thật đang hiện ra trước mắt mình. Nhịp tim của Minh đã xuống thấp quá. Mong manh. Nhưng không, ý chí của gần 3 ngày, được kết bạn mới với hàng trăm người bạn. Dù cho có giới hạn 300, nhưng mình nghĩ, có hàng trăm, hàng nghìn người muốn làm bạn với cậu, Minh à. Hãnh diện vì là một người bạn của cậu, được ở bên cậu lúc này.
Và ngày hôm nay, hôm qua, Minh và mẹ đều nhận được những lời yêu cầu có thể đến thăm Minh và mẹ những giờ phút cuối này. Nhưng có thể phải nói lời xin lỗi với tất cả. Hôm qua, mình nhận được một câu hỏi: ''Rằng tất cả liệu có phải một trò đùa.'' Không ai có thể bó buộc suy nghĩ của mọi người. Tất cả đều có quyền nói cái mình suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn muốn nói tới người bạn đó, hay tất cả, các bạn hãy tin là ngày hôm nay những câu chuyện cổ tích không phải không có quyền xuất hiện.
Minh đang ở tại mái nhà yêu dấu của mình, nơi nuôi cậu 19 năm qua. Một ý nguyện mà Minh muốn, đó đơn giản là, chỉ cần ra đi bên cạnh những người thân yêu nhất. Không phải Minh từ chối những lời đề nghị. Nhưng cậu đã nói: ''Mình cũng chỉ là hạt cát bé nhỏ. Những suy nghĩ của mình có thể chỉ là một phần nhỏ. Mình may mắn vì đã có sự kết nối với cộng đồng, hơn những con người khác đang âm thầm chịu đựng. Thông qua blog, mình không chỉ muốn là nơi nhận được sự chia sẻ. Cậu có một điều muốn nhắn nhủ tới hàng ngàn các blogger hay những con người đọc được những dòng này. Rằng hãy sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn. Hãy sống với hết tình yêu thương, hãy trao cho tình yêu cho những người bạn muốn. Đừng che giấu tình cảm thực sự, và nói lời yêu thương tới những người gần gũi với mình nhất, là ba là mẹ, anh chị em trong nhà. Bởi có thể một ngày, ai đó trong số những người thân của bạn đột ngột ra đi, mà bạn chưa một lần bạn nói rằng bạn yêu quý người đó chừng nào''.
Có thể Minh sẽ không đi hết 8 ngày còn lại, hoặc kì diệu sẽ xảy ra. Minh sẽ luôn hiểu rằng mình đã là một người hạnh phúc tuyệt vời rồi. Hãy để Minh ra đi theo cách cậu ấy chọn, nhẹ nhàng, bình thản, không ồn ào, như một linh hồn bé nhỏ rời xa cuộc sống!
*****
Dành cho em của anh! Ngố ơi! Hôm nay Ngố đã về với anh!
Ước gì anh biết hôm nay sẽ được gặp Ngố. Chắc anh sẽ không ngủ cả ngày thế này đâu, dù cho trái tim kia chậm nhịp, nhưng nó sẽ lại được hối thúc khi gặp con tim Ngố.
Giờ anh bắt Ngố sang nhà Thành, vì anh không muốn Ngố đọc trộm trước những dòng này, vì anh viết dành cho Ngố! Tối nay sao anh vui quá, cái cảm giác tự vụt đến, đẩy anh ra khỏi cơn mê dài.
Ngố có cái nhớ lần đầu anh gặp Ngố không? Chắc là có rồi. Hôm đấy, anh đang tịnh tâm trong thư viện thì bị đánh thức bởi tiếng Ngố: '' Anh gì ơi, anh không đọc cuốn đó bây giờ thì cho em mượn trước được không?''. Lúc đó, anh thấy kì lắm, mà lại buột miệng ra một câu: ''Không''. Ngố vùng vằng quay đi, để anh ngồi lại, ngẩn ngơ.
Lần thứ hai gặp mặt, vẫn cái bộ dạng ấy, Ngố đang nghiền ngẫm cuốn: ''Bàn tay nặn bột''. Ái chà chà, một cô nhóc đam mê khoa học ư, lạ nhỉ? - Anh đã nghĩ thế. Rồi khéo anh sẽ quên bẵng đi nếu không phải một ngày, anh biết rằng 'Ngố ngưỡng mộ anh'! Oai quá cơ! Anh học cũng chả phải siêu phàm, ngó trên ngó dưới chả thấy hơn mà cũng chẳng kém mấy ai. Anh đã không tin lời nhóc bạn khi nó tiết lộ cho anh bí mật ấy. Rồi chả nhớ rõ thế nào, anh và Ngố liên lạc với nhau, qua chat, mail. Lúc đầu chỉ là những bài tranh luận về các vấn đề khoa học, những người nổi tiếng. Rồi lan sang những sở thích khác. Dần dần anh thấy hợp Ngố. Hơn cả, vì anh tìm thấy một người có tiếng nói chung với mình.
Mùa đông đến. Mùa mà cả anh và Ngố đều rất thích. Những cơn mưa nhỏ, lạnh, nhưng vẫn vui. Và bất ngờ nhất, anh được tặng một cái khăn len. Chính tay Ngố đan. Bất ngờ lắm đó Ngố. Anh tưởng chỉ có một cô Ngố vùi đầu vào học, học và lại học, nhưng giờ, anh biết rằng Ngố còn có tài năng đan khăn. Hãnh diện, anh quàng nó suốt mùa đông, rồi cả khi đã có chút nắng, anh vẫn mang theo nó như một của báu. Thì đúng thế còn gì! Ngoài má và ông bạn thân, giờ anh biết thêm một người quan tâm đến mình. Rồi cái phải đến cũng đến! Anh nhận từ Ngố lời đề nghị kết nghĩa làm anh em vào đúng đêm giáng sinh. Kể từ đấy, anh có thêm một người quan trọng.
Ngố biết không, anh thực sự coi Ngố là phần quan trọng trong cuộc đời, bên cạnh mẹ. Đã có những lúc, Thành còn trách anh, rằng mày quan tâm đến em gái quên cả chiến hữu. Ừ thì đúng thật.
Trái tim của anh lấp đầy sự quan tâm từ Ngố. Điều mà trước đây anh chỉ nhận được từ mẹ. Đi đâu cũng muốn có Ngố đi cùng, nếu không thì mua quà cho Ngố. Ngố có nhớ những lần anh và Ngố đi chơi không? Bao nhiêu nơi thú vị.
Để anh nhớ nhé, đầu tiên là lần đi Bát Tràng. Vừa mệt vừa vui. Ngố nhớ không, vào đến chợ, xem lòng vòng, gì Ngố cũng chê đắt. Và rồi cả hai quyết định thám hiểm sâu vào trong làng gốm. Quả là không phí công! Biết được bao nhiêu cái mới. Biết cái lọ, cái cốc, hay tượng đất, được làm như thế nào. Nhớ nhất là lúc anh và Ngố ngồi thử bên chiếc bàn gốm xoay. Chết cười. Cái cốc mà chả ra hình cốc, người ta đã chỉ đi chỉ lại mà cả hai cứ.. sáng tạo những sản phẩm có một không hai của làng gốm. Cứ xiên bên nọ, xẹo bên kia... Mệt mà vui.
Lần nữa, cái lần đáng giá và... thay đổi nhiều thứ, Ngố à. Sinh nhật Ngố, anh quyết định dẫn Ngố ra Công viên Thống Nhất, bên bờ hồ Bảy Mẫu. Và là lần đầu tiên, anh dũng cảm đề nghị được cầm tay Ngố, bước dọc con đường ngợp bóng cây xanh. Ngố đồng ý. Lần đầu tiên anh hiểu thế nào là cầm tay con gái đó, Ngố à. Tay Ngố mềm, mát, còn Ngố khen tay anh ấm. Hì hì. Lúc ấy anh mong cho thời gian trôi thật chậm, để phút giây ấy kéo dài mãi.
Rồi lần thứ hai, khi đó, Ngố buồn. Gia đình Ngố thật chán, Ngố bảo, Ngố ghét gia đình. Ngố òa khóc. Và anh đã ôm Ngố vào lòng. Cái ôm thật chặt. Cái ôm để bảo bọc Ngố trong vòng tay anh. Mãi mãi. Anh hiểu anh đã ''yêu'' Ngố lúc nào không hay! Nhưng là một tình yêu đặc biệt. Tình yêu của anh trai và em gái. Nghe có vẻ lạ lùng, dĩ nhiên, bởi anh và Ngố đều là người đặc biệt mà.
Nhưng anh đã không kịp nói ra điều cần nói lúc ấy. Ngố phải ra nước ngoài học, không báo trước, đột ngột. Anh đã hụt hẫng biết bao. Vẫn trao đổi, vẫn mail, nhưng anh không còn cảm giác ấm áp khi Ngố ở bên. Ngố đã thành một phần quan trọng trong cuộc đời anh, bên cạnh mẹ.
Anh xin lỗi Ngố vì đã không cho Ngố biết về cái anh đang chịu đựng. Đừng giận anh, Ngố nhé. Anh không muốn Ngố buồn, phải lo lắng, Ngố lại nặng thêm cái bệnh đau đầu cố hữu, chỉ vì Ngố hay lo quá.
Ngố đã đọc hết cuốn: ''Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi chưa?'' Nhiều điều hữu ích phả không. Còn anh học được một điều quan trọng: "Hãy nói lời yêu thương đến người mình yêu ngay khi có thể, như thể bạn phải ra đi vào ngày mai''.
Ngố à! Anh biết là không phép màu nào sẽ giúp anh vượt qua được. Nhưng anh sẽ đi hết 10 ngày. Và anh muốn một điều:
Anh yêu Ngố nhiều lắm. Ngố phải cố gắng sống và học tập, để giàu như Bill Gates, giỏi như Marie Curie, những thần tượng của Ngố. Anh sẽ mãi ở bên Ngố. Không được dễ mít ướt đâu, can đảm lên!
*****
Minh mệt quá! Nhưng cuối cùng Minh cũng tự tay hoàn thành Entry dành tặng riêng cho em gái - người đặc biệt của Minh!Vài nét về blogger:
"Bạn chỉ thực sự thất bại khi không cố gắng một lần nữa để đứng lên" - Stairway To Heaven, Một ngày được bay lên bầu trời xanh để ngắm nhìn mọi thứ từ trên xuống!
Ngày đầu tiên, Ngày thứ bảy, Ngày thứ chín.
sakura- Admod đáng iu..
- Giới tính :
Tổng số bài gửi : 290
Age : 34
Location : sakura gia trang
Job/hobbies : music_study_read book...English,phố và hoa
Tâm trạng :
points :
Registration date : 01/02/2008
Character sheet
Sinh mang:
(0/0)
Mana:
(0/0)
Similar topics
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19_NGÀY THỨ 9
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19.CUỘC SỐNG NGÀY THỨ 5
» Bóng tối, bình minh phía chân trời
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19_NGÀY THỨ SÁU,NĂM,BỐN...
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19_NGÀY THỨ 7
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19.CUỘC SỐNG NGÀY THỨ 5
» Bóng tối, bình minh phía chân trời
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19_NGÀY THỨ SÁU,NĂM,BỐN...
» Những dòng nhật ký của bạn Minh, người vừa tạm biệt cuộc sống vì bệnh tim ở tuổi 19_NGÀY THỨ 7
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|